Xilinx XC2064 FPGA
Trở
lại đầu thập niên 1980, các nhà thiết kế chip cố khai thác tối đa mọi
transistor trên các vi mạch. Nhưng rồi Ross Freeman có ý tưởng khác
hẳn. Ông tạo ra con chip có các transistor hình thành nên những khối
logic được tổ chức chặt chẽ mà có thể cấu hình và tái cấu hình bằng
phần mềm. Có thể một số transistor không được dùng đến nhưng Freeman
cho rằng việc này không quan trọng vì định luật Moore cuối cùng sẽ làm
giá transistor trở nên thật rẻ. Đúng như vậy. Để tiếp thị con chip này,
được gọi là FPGA (Field-Programmable Gate Array), Freeman đã sáng lập
Xilinx. Khi sản phẩm đầu tiên của công ty, XC2064 ra mắt vào năm 1985,
các nhân viên được giao 1 nhiệm vụ: họ phải vẽ mạch mẫu dùng các khối
luận lý của XC2064, giống như khách hàng Xilinx sẽ làm.
Hiện
nay các con chip FGA – được bán bởi Xilinx và các hãng khác – được dùng
trong rất nhiều đồ vật và thiết bị mà không thể kể hết ra đây được.
Zilog Z80 Microprocessor
Federico
Faggin biết rõ chi phí và nhân lực cần để tiếp thị 1 bộ vi xử lý. Khi
làm việc tại Intel ông đã góp phần tạo ra 2 thiết kế có ảnh hưởng lớn
về sau: 4004 và 8080. Khi ông lập hãng Zilog cùng một đồng nghiệp tại
Intel là Ralph Ungermann, họ quyết định khởi đầu với cái gì đó đơn giản
hơn: bộ vi điều khiển 1 chip duy nhất.
Faggin và Ungermann thuê
văn phòng ở thị trấn Los Altos, California (Mỹ), phác thảo kế hoạch
kinh doanh và đi tìm nguồn vốn đầu tư. Họ ăn trưa tại một siêu thị gần
Safeway với “bánh quy và phó mát Camenmbert”.
Hai kỹ sư này sớm
nhận ra thị trường vi điều khiển đầy những con chip rất tốt. Thậm chí
nếu con chip của họ tốt hơn chip của các hãng khác đi nữa thì họ cũng
chỉ kiếm được lợi nhuận khiêm tốn và sẽ phải tiếp tục ăn trưa với phó
mát và bánh quy. Họ quyết định Zilog phải hướng đến mục tiêu cao hơn -
dây chuyền thực phẩm, thế là dự án vi xử lý Z80 ra đời.
Mục tiêu
của dự án này là vượt qua 8080 đồng thời có khả năng tương thích hoàn
toàn với phần mềm 8080, để lôi kéo khách hàng khỏi Intel. Nhiều tháng
trời, Faggin, Ungermann và Masatoshi Shima, một cựu kỹ sư Intel, 80 giờ
mỗi tuần gập người trên bàn vẽ các mạch Z80.
Nhóm làm việc vất
vả suốt từ 1975 đến 1976. Cuối cùng họ có bản mẫu chip vào tháng 3 năm
1976. Z80 cùng thời với con chip 6502 của MOS Technology, và giống con
chip đó, nó nổi bật không chỉ vì thiết kế xuất sắc mà còn vì giá cực rẻ
(khoảng 450.000đ). Tuy nhiên, việc đưa sản phẩm này ra thị trường mất
nhiều công sức. “Đó là thời gian khắc nghiệt”, Faggin nhớ lại.
Nhưng
cuối cùng việc bán chip cũng hanh thông. Z80 hiện diện trong hàng ngàn
sản phẩm, bao gồm Osbone I (máy tính có thể “mang đi” đầu tiên), Radio
Shack TRS 80 và các máy tính gia đình MSX, cũng như các máy in, máy
fax, photocopy, modem và vệ tinh. Zilog hiện vẫn còn sản xuất Z80 được
dùng phổ biến trong các hệ thống nhúng. Với cấu hình cơ bản hiện nay nó
có giá 5,73 USD – rẻ hơn một bữa ăn trưa với bánh quy và phó mát.
Sun Microsystems SPARC Processor
Đầu
thập niên 1980, các kiến trúc sư vi xử lý luôn tìm cách để tăng độ phức
tạp của tập lệnh CPU nhằm cho phép thực hiện được nhiều tác vụ hơn
trong mỗi xung nhịp máy tính. Nhưng rồi 1 nhóm tại đại học California,
Berkerley, đề xuất giải pháp ngược lại: đơn giản hóa tập lệnh để có thể
xử lý các lệnh với tốc độ cực nhanh nhờ đó thực hiện được nhiều lệnh
hơn trong mỗi xung nhịp. Nhóm Berkerley, dẫn dắt bởi David Patterson,
gọi giải pháp này là RISC, viết tắt của Reduce Instruction Set
Computing.
Về
lý thuyết, RISC có vẻ tuyệt. Nhưng liệu nó có thể thâm nhập thị trường?
Sun Microsystems đã đánh cược vào điều đó. Năm 1984, một nhóm kỹ sư của
Sun bắt tay phát triển bộ xử lý RISC 32-bit gọi là SPARC (Scalable
Processor Architecture). Mục tiêu là dùng các chip này trong dòng máy
trạm mới. Scott McNealy, khi đó là giám đốc điều hành của Sun, đã cho
rằng “SPARC sẽ đưa Sun từ công ty có doanh thu 500 triệu USD/năm trở
thành công ty có doanh thu 1 tỷ USD/năm”,.
Nhưng nhiều người
ngoài Sun nghi ngờ, cho rằng Sun có thể thất bại. Tệ hơn, đội ngũ tiếp
thị của Sun còn có một nhận định khủng khiếp: SPARC đánh vần ngược là
CRAPS! (trò chơi súc sắc). Các thành viên của nhóm phát triển phải thề
không tiết lộ từ đó cho bất kỳ ai thậm chí người trong công ty – vì sợ
từ này lọt đến tai của đối thủ tinh quái MIPS Technologies, hãng cũng
đang khai thác ý tưởng RISC.
Phiên bản đầu tiên của SPARC tối
giản gồm “20.000 cổng, thậm chí không có các lệnh nhân/chia số nguyên”,
theo Robert Garner, kiến trúc sư trưởng của SPARC, hiện nay là nhà
nghiên cứu tại IBM. Tuy nhiên, với 10 triệu lệnh mỗi giây, nó chạy
nhanh khoảng gấp 3 lần các BXL CISC (complex instruction set computer)
hồi đó.
Sun dùng SPARC để chạy các máy trạm và máy chủ đem lại
lợi nhuận nhiều năm sau. Sản phẩm dựa trên SPARC đầu tiên, giới thiệu
năm 1987, là dòng máy trạm Sun-4, sản phẩm này nhanh chóng thống trị
thị trường và giúp đưa doanh thu của công ty vượt qua mốc 1 tỷ USD mà
McNealy tiên đoán.
Tripath Technology TA2020 AudioAmplifier
Có
một bộ phận những người sành nghe nhạc cho rằng các bộ khuếch đại
(ampli) dùng đèn cho âm thanh là tốt nhất và sẽ không có gì hơn được.
Vì vậy giới nghe nhạc xôn xao khi nghe có tuyên bố cho rằng ampli lớp D
thể rắn (solid-state class-D), được chế tạo bởi 1 công ty ở thung lũng
Silicon có tên là Tripath Technology, cho âm thanh không thua ampli
đèn. Kỹ thuật của Tripath là dùng 1 hệ thống tạo xung 50MHz để điều
khiển ampli. Công ty này khoe rằng sản phẩm TA2020 của mình cho hiệu
suất tốt hơn và rẻ hơn bất kỳ ampli thể rắn tương đương nào. TA2020 sử
dụng điện năng hiệu quả, không yêu cầu bộ tản nhiệt và có thể chế tạo
thành một khối gọn. Phiên bản 15W cấp thấp của TA2020 được bán với giá
3USD (khoảng 48.000đ) và được dùng cho các hệ thống rạp hát gia đình,
hệ thống âm thanh cao cấp và TV của các hãng Sony, Sharp, Toshiba và
nhiều hãng khác. Sau đó, các công ty bán dẫn lớn theo kịp, tạo các chip
tương tự và đưa Tripath vào quên lãng. Tuy nhiên, các con chip của hãng
đã tạo nên dấu ấn sâu đậm. Các bộ khuếch đại âm thanh dựa trên TA2020
hiện vẫn còn được các công ty như 41 Hz Audio, Sure Electronics và
Winsome Labs chế tạo.
Amati Communications Overture ADSL Chip Set
Khi
DSL xuất hiện, các modem 56,6 Kbps bị vứt bỏ thảm hại. Hai phần ba
người dùng băng rộng trên thế giới - những người dùng DSL nên cám ơn
Amati Communications, một công ty nhỏ thuộc đại học Standford. Vào
những năm 1990, công ty này đưa ra giải pháp điều chế DSL gọi là đa âm
rời rạc, hay DMT (discrete multitone). Về cơ bản đây là phương thức làm
cho một đường điện thoại hoạt động như hàng trăm kênh con và cải thiện
việc truyền tải dùng giải thuật Robin Hood ngược. John M. Cioffi, người
đồng sáng lập Amati và giờ là giáo sư công nghệ tại Standford, giải
thích: “Các bit được lấy khỏi những kênh kém nhất để dành cho những
kênh tốt nhất”. DMT đánh bại các giải pháp cạnh tranh – bao gồm các
giải pháp từ các hãng khổng lồ như AT&T – và trở thành chuẩn toàn
cầu cho DSL. Vào giữa thập niên 1990, bộ chip DSL của Amati (1 chip
analog, 2 chip kỹ thuật số) được bán với số lượng hết sức khiêm tốn,
nhưng đến năm 2000, số lượng tăng lên hàng triệu. Đầu những năm 2000,
số lượng bán ra vượt 100 triệu chip mỗi năm. Texas Instruments đã mua
lại Amati vào năm 1997.
Motorola MC68000 Microprocessor
Motorola
tham gia thị trường vi xử lý 16-bit muộn, vì vậy hãng quyết định tạo
phong cách riêng. MC6800 16-bit/32-bit “đóng gói” 68.000 transistor,
hơn gấp đôi số transistor của Intel 8086. Nó có các thanh ghi nội
32-bit, nhưng bus 32-bit làm đội giá thành, vì vậy 68000 dùng địa chỉ
24-bit và các đường dữ liệu 16-bit. 68000 dường như là bộ xử lý quan
trọng cuối cùng được thiết kế dùng bút chì và giấy. Chip 68000 tìm được
cách thâm nhập các máy tính Macintosh đầu tiên, cũng như các máy Amiga
và Atari ST. Và 68000 có được thành công thương mại với các ứng dụng
nhúng trong các máy in laser, máy chơi game và các bộ điều khiển công
nghiệp. Nhưng 68000 cũng gây nên một trong những mất mát gần như lớn
nhất lịch sử, đó là Pete Best, thành viên của nhóm thiết kế, đã bị mất
vị trí tay trống trong nhóm nhạc lừng danh Beatles. IBM đã muốn dùng
68000 trong dòng máy tính cá nhân của mình, nhưng hãng này đã chọn 8088
của Intel vì 68000 lúc đó còn khan hiếm. Nếu không, có thể đã không có
đế chế “2 vua” Windows-Intel được biết đến với cái tên Wintel hiện nay.
Chips & Technologies AT Chip Set
Vào
năm 1984, khi IBM giới thiệu dòng PC 80286 AT, công ty này đã nổi lên
như người thống trị hiển nhiên trong địa hạt máy tính để bàn và vẫn
muốn duy trì sự thống trị của mình. Nhưng kế hoạch của Big Blue bị sụp
đổ bởi một công ty nhỏ xíu có tên Chips & Technologies, có trụ sở
tại San Jose, California (Mỹ). C&T đã phát triển 5 chip bắt chước
tính năng của bo mạch AT dùng khoảng 100 chip. Các kỹ sư của C&T đã
xác định việc duy nhất phải làm đó là đảm bảo bộ chip này tương thích
với IBM PC. Các chip của C&T cho phép các nhà sản xuất như Acer của
Đài Loan chế tạo máy tính rẻ hơn và kích hoạt quá trình xâm lấn của PC
nhái. Intel đã mua lại C&T vào năm 1997.
Computer Cowboys Sh-Boom Processor
Hai
nhà thiết kế chip vào một quán bar. Đó là Russell H. Fish III và Chuck
H. Moore, còn quán bar có tên là Sh-Boom. Đây thật sự là một phần của
câu chuyện công nghệ đầy ắp những mối bất hòa và kiện tụng, rất nhiều
kiện tụng. Mọi chuyện bắt đầu vào năm 1988 khi Fish và Moore tạo ra 1
BXL kỳ lạ gọi là Sh-Boom. Con chip này có thể chạy nhanh hơn đồng hồ
trên bo mạch điều khiển phần còn lại của máy tính. Vì vậy 2 nhà thiết
kế này đã tìm ra cách để buộc BXL này chạy đồng hồ bên trong cực nhanh
của riêng nó, trong khi vẫn giữ đồng bộ với phần còn lại của máy tính.
Sh-Boom không hề đạt được thành công thương mại, sau khi có bằng phát
minh liên quan đến con chip này, Moore và Fish chia tay. Fish sau đó
bán phát minh của mình cho Patriot Scientific, một công ty có trụ sở
tại Carlsbad, California, phát minh này vẫn không đem lại lợi nhuận cho
đến khi các quan chức của công ty phát hiện ra một điều: nhiều năm qua
kể từ phát minh ra Sh-Boom, tốc độ các BXL đã vượt xa bo mạch chủ, vì
vậy hầu như mọi nhà sản xuất máy tính và thiết bị điện tử tiêu dùng đều
áp dụng giải pháp giống hệt phát minh của Fish và Moore. Vậy là Patriot
xúc tiến một loạt vụ kiện chống lại các công ty Mỹ và Nhật. Việc các
con chip của các công ty này có dựa trên ý tưởng Sh-Boom hay không là
vấn đề gây tranh cãi. Nhưng từ năm 2006, Patriot và Moore đã thu về
trên 125 triệu USD phí bản quyền cấp cho Intel, AMD, Sony, Olympus và
các hãng khác. Về cái tên SH-Boom, Moore, giờ làm việc cho IntellaSys ở
Cupertino, California, nói: “nó tình cờ nảy sinh từ tên của quán bar
nơi Fish và tôi uống rượu”.
Intel 1702 2048-bit EPROM Chip
Tia
tử ngoại (UV) được biết đến là công cụ diệt vi khuẩn hiệu quả. Nhưng
vào thập niên 1970 và 1980, nó cũng được dùng để “diệt” dữ liệu. Các
con chip nhớ chỉ đọc có thể lập trình và có thể xoá, được gọi là EPROM,
có cửa sổ thạch anh nhỏ qua đó người ta chiếu tia UV để xóa sạch dữ
liệu và lập trình lại. Khi Dov Frohman-Bentchkowsky, kỹ sư làm việc cho
Intel, giới thiệu ý tưởng này tại hội thảo IEEE International
Solid-State Circuits Conference năm 1971, nó đã gây xôn xao trong giới
công nghệ. Thời đó, các chip nhớ hoặc hoàn toàn không thể lập trình lại
hoặc có thể lập trình lại nhưng bị mất dữ liệu khi mất nguồn (chip ROM
được ghi dữ liệu lúc sản xuất và bất biến). Intel 1702 là chip EPROM
đầu tiên, nó có thể chứa 2 kilobit dữ liệu.
Microchip Technology PIC 16C84 Microcontroller
Những
năm đầu thập niên 1990, thế giới vi điều khiển 8-bit thuộc về gã khổng
lồ Motorola. Sau đó xuất hiện đối thủ nhỏ bé với cái tên rất thường,
Microchip Technology. Microchip đã phát triển PIC 16C84 tích hợp một
loại bộ nhớ gọi là EEPROM viết tắt của Electrical Erasable Programmable
Read-Only Memory (bộ nhớ chỉ đọc có thể xóa bằng điện). Nó không cần
dùng đến tia tử ngoại để xóa như các loại EPROM trước đó. Hơn nữa, chip
này có giá chưa đến 5USD, chỉ bằng ¼ giá của các chip cạnh tranh khác
mà hầu hết thuộc hãng Motorola. Tính đến nay đã có khoảng 6 tỉ con chip
16C84 được bán ra, nó được dùng trong các thẻ thông minh, thiết bị điều
khiển từ xa, thiết bị bắn pháo hoa điều khiển bằng chip, thiết bị hàng
không vận hành tự động...
Toshiba NAND Flash Memory
Trước
khi bộ nhớ flash ra đời, cách duy nhất để lưu cái mà khi đó được cho là
lượng dữ liệu lớn là dùng băng từ, đĩa mềm và đĩa cứng. Nhiều công ty
cố gắng tạo giải pháp thay thế thể rắn, nhưng các lựa chọn như EPROM và
EEPROM (thêm chữ E của “electrical”) không thể lưu lượng dữ liệu lớn
một cách kinh tế.
Năm 1980, một nhà quản lý phân xưởng của
Toshiba tên là Fuijio Masuoka đã tuyển 4 kỹ sư cho một dự án bí mật
thiết kế một chip nhớ có thể lưu trữ nhiều dữ liệu với giá chấp nhận
được. Chiến lược đơn giản: “chi phí của con chip sẽ liên tục giảm khi
transistor được thu nhỏ kích thước”, Masuoka cho biết. Ông giờ là giám
đốc kỹ thuật của Unisantis Electronics ở Tokyo.
Nhóm của Masuoka
đưa ra nhiều biến thể EEPROM có đặc điểm 1 ô nhớ chỉ gồm 1 transistor.
Vào lúc đó, EEPROM thông thường có 2 transistor mỗi ô nhớ. Một khác
biệt nhỏ nhưng ảnh hưởng lớn đến chi phí.
Để có một cái tên hấp
dẫn, họ chọn “flash” vì khả năng xóa cực nhanh của chip này. Nếu bạn
nghĩ Toshiba vội vã đưa phát minh này vào sản xuất và chờ tiền đổ về
thì bạn không hiểu rõ về cách các tập đoàn lớn thường đối xử với những
sáng tạo nội bộ. Cấp trên của Masuoka tại Toshiba đã ra lệnh cho ông từ
bỏ ý tưởng đó đi.
Dĩ nhiên Masuoka không làm như vậy. Năm 1984
ông trình tài liệu thiết kế bộ nhớ của mình tại hội thảo quốc tế về
thiết bị điện tử của IEEE tổ chức tại San Francisco. Thiết kế này đã
gợi ý cho Intel bắt đầu phát triển một dạng bộ nhớ flash dựa trên cổng
luận lý NOR. Năm 1988, công ty này đã giới thiệu chip 256 kilobit được
dùng trong xe hơi, máy tính và các vật dụng phổ thông khác, tạo nên một
công việc kinh doanh tốt đẹp cho Intel.
Điều đó làm cho Toshiba
cuối cùng quyết định đưa phát minh của Masuoka ra thị trường. Chip
flash của ông dựa trên công nghệ NAND, cung cấp mật độ lưu trữ lớn hơn
nhưng khó sản xuất. Thành công đến vào năm 1989 khi chip flash NAND đầu
tiên của Toshiba ra mắt thị trường. Đúng như Masuoka tiên đoán, giá
liên tục hạ.
Kỹ thuật ảnh số mang lại cho flash một lực đẩy lớn
vào cuối thập niên 1990 và Toshiba trở thành một trong những tay chơi
lớn nhất trong thị trường nhiều tỉ đô la. Tuy nhiên, đồng thời, mối
quan hệ của Masuoka với các quan chức khác rạn nứt, và ông rời Toshiba.
Giờ
đây bộ nhớ flash NAND là thành phần quan trọng trong mọi điện thoại di
động, máy ảnh, máy chơi nhạc và dĩ nhiên, trong các ổ USB mà dân kỹ
thuật thích mang theo mình.
IBM/Sony/Toshiba Cell Processor (2004)
Lấy
một mẩu silicon; đưa vào đó 1 bộ xử lý PowerPC; thêm 8 bộ đồng xử lý
tính toán cực nhanh; và tất cả kết nối qua bus dữ liệu 300-gigabit; kết
quả cho ra 1 trong những chip vi xử lý độc đáo nhất trong lịch sử bán
dẫn – Cell, được phát triển bởi IBM, Sony và Toshiba. Nó ngốn của các
công ty này 400 triệu USD, 400 nhân lực và 4 năm để đưa chip ra thị
trường. Được thiết kế để xử lý các luồng MPEG (phim), game 3D và biến
đổi Fourier, Cell được dùng trong Sony PlayStation 3, các máy chủ cao
cấp và siêu máy tính. Các nhà khoa học máy tính và các nhà lập trình
tranh nhau tìm cách khai thác tiềm năng của Cell. 5 năm sau, họ vẫn
tiếp tục mày mò.
Philips Semiconductors TDA93xx TV Processor
Nhân
viên tiếp thị của Philips gọi nó là “bộ xử lý TV trên 1 chip tuyệt
vời”. Các kỹ sư Philips thì gọi nó là TDA93xx. Đơn giản đây là chip
tích hợp 1 bộ xử lý tín hiệu TV, 1 bộ giải mã thuyết minh và 1 nhân vi
điều khiển. Philips tạo ra nó bằng cách kết hợp mạch CMOS
(complementary-metal-oxide semiconductor) thông thường với BiMOS
analog, một sự kết hợp của công nghệ CMOS và lưỡng cực. Chip này hỗ trợ
3 chuẩn TV quốc tế (PAL, NTSC và SECAM), và bằng cách thêm bộ vi điều
khiển, Philips loại bỏ nhu cầu có nhiều thành phần khác nhau. Các nhà
sản xuất TV thích con chip này. Bộ phận bán dẫn của Philips, giờ đây
được biết đến với cái tên NXP – ước tính đã bán ra trên 850 triệu con
chip.
Lucent WaveLAN IEEE Wi-Fi Chip Set
Duyệt
web không dây trong khi nhấm nháp cà phê thật tuyệt – rất ít người
tranh cãi điều này. Nhưng việc tạo ra công nghệ không dây này lại liên
quan đến những cuộc tranh cãi nảy lửa giữa các công ty công nghệ hùng
mạnh nhất. Trước khi Wi-Fi xuất hiện, có rất nhiều chuẩn không dây “ngự
trị” trên không; mỗi công ty dùng một công nghệ riêng của mình. Chỉ có
kỹ sư người Hà Lan tên Vic Hayes – được trang bị các kỹ năng ngoại giao
tầm cỡ Liên Hợp Quốc (UN) – mới có thể đưa tất cả các công nghệ trên
vào “cùng 1 giỏ”. Với tư cách chủ tịch của nhóm IEEE 802.11 Working
Group, Hayes tập hợp thành chuẩn mạng không dây mà sẽ hiện diện khắp
nơi từ trong nhà, văn phòng, trường học, sân bay và... dĩ nhiên cả tiệm
cà phê. Năm 1996, nhóm này đưa ra phiên bản đầu tiên của chuẩn 802.11.
Sau đó Hayes mang nó đến phòng công nghệ của công ty mình, Lucent
Technologies, và đồng sự của ông trong nhóm cũng làm tương tự. Dĩ
nhiên, việc soạn thảo chuẩn là một việc; còn việc hiện thực nó trong
silicon lại trong 1 sản phẩm có thể mang lại lợi nhuận là một việc
khác. Lucent thuộc số công ty đầu tiên tạo ra bộ chip 802.11 được giới
thiệu vào năm 1998 với cái tên WaveLAN IEEE, được bán chung với các
router và modem không dây. Bộ chip này sớm được cập nhật để hỗ trợ
phiên bản 802.11b cho phép truyền dữ liệu ở tốc độ lên đến 11 megabit/s
và giúp công nghệ Wi-Fi trở nên phổ biến. Lucent không thu lợi nhiều từ
dòng WaveLAN IEEE; hãng tách bộ phận bán dẫn thành Agere Systems vào
năm 2000 và đặt lại tên chip là Orinoco, sau đó được Proxim mua lại. Từ
đó, Wi-Fi có được cuộc sống riêng, và giờ đây chip Wi-Fi của các hãng
Atheros, Broadcom, Cisco, Intel, Marvell và nhiều hãng khác là thành
phần của mọi máy tính.
AMD Opteron Processor
Kể
từ khi thành lập vào năm 1969, Advanced Micro Devices (AMD) đã có chỗ
đứng trên thị trường IC. Những con chip luận lý vào thời kỳ đầu của
công ty, rồi đến bộ vi xử lý AMD 9080 (một bản sao của Intel 8080
8-bit) và dòng chip 4-bit Am2900 có thể nhóm lại để tạo các bộ điều
khiển 8 hay 16 bit. Nhưng gần đây nhất, chip AMD thật sự nổi bật là BXL
Opteron 64-bit. CPU này mở rộng tập lệnh 32-bit sang kiến trúc 64-bit.
Hơn thế nữa, nó tích hợp 1 bộ điều khiển bộ nhớ nhúng và 1 kết nối
trong chip-chip tốc độ cao. Opteron nhắm đến server, nhưng AMD sớm
chuyển sáng tạo của mình thành Athlon 64 nhắm đến các PC phổ thông. Hai
BXL AMD mạnh mẽ này cho phép người dùng thực hiện các tác vụ tính toán
mà trước đây chỉ dành cho những hệ thống RISC đắt đỏ. Chip này cũng
buộc Intel bổ sung những khả năng tương tự cho các BXL x86 của mình.
IBM POWER Processor
Bạn
đã nghe tới IBM PC. Nhưng có từng nghe về IBM RT? Đó là 1 máy trạm Unix
chưa từng đem lại nhiều lợi nhuận cho IBM nhưng là một cột mốc quan
trọng đối với Big Blue. Đó là vì RT dùng 1 BXL tiên phong dựa trên khái
niệm RISC (RT tượng trưng cho RISC Technology). Từ đó, IBM tiếp tục
phát triển các chip RISC khác có ảnh hưởng mạnh về sau: POWER và
PowerPC. Hai họ CPU 32-bit này là trái tim của nhiều server, máy trạm
và siêu máy tính đình đám của IBM. Dòng sản phẩm server và máy trạm đầu
tiên dùng BXL POWER là RISC System/6000 (hay RS/6000) được giới thiệu
năm 1990. 4 năm sau, RS/6000 được nâng cấp với BXL PowerPC mới mà IBM
đã hợp tác với Apple và Motorola phát triển. Nhiều BXL tiếp sau, bao
gồm các CPU chịu được phóng xạ, các phiên bản dành cho máy chơi game
như Nintendo Wii, Microsoft Xbox 360 và BXL Cell đa nhân.
Communications Services RFID
Mario
Cardullo phát minh ra thiết bị nhận dạng tần số vô tuyến (RFID) đầu
tiên vào năm 1969. Đây thật sự không phải là 1 con chip mà là 1 mạch có
kích cỡ 1 con chip trong đó có 1 bộ thu, 1 bộ phát và bộ nhớ 16 bit
không mất. Khi đó không được gọi là RFID. Phát minh của ông được nộp
vào năm 1970 và đưa ra vào năm 1973 – được gọi là “hệ thống và dụng cụ
thu phát”. Cardullo thành lập Communication Services Corp. để tiếp thị
hệ thống này. Ông nghĩ nó có thể dùng cho việc thu phí điện tử và nhiều
thứ khác. Communication Services không hề bán được hệ thống này. Năm
1990, bằng phát minh hết hạn. Nhưng Cardullo không phải là người duy
nhất nghĩ đến các thiết bị nhận dạng có thể đọc từ xa. Nhiều người khác
đã làm việc trên cùng ý tưởng đó để đưa công nghệ RFID ra thị trường.
Hiện nay RFID được dùng trong các thẻ thông minh, thẻ ra vào, thẻ đồ
đạc và hộ chiếu. Công nghệ này được dùng để giám sát thú nuôi, súc vật,
kho hàng và cả con người (các con chip RFID có thể cấy vào cơ thể
người).
RFID được đưa vào danh sách này vì chúng ta không thể
bỏ qua RFID, nó hứa hẹn sẽ hiện diện khắp nơi và tạo nên ngành công
nghiệp nhiều tỉ USD.
Danh sách ở trên không sắp xếp theo thứ
tự thời gian xuất hiện, cũng không sắp xếp theo mức độ quan trọng –
thật sự các con chip giới thiệu ở đây đều xứng đáng có vị trí trang
trọng trong trang sử công nghệ.
(Theo PCworld Việt Nam)
|