"Yeuanh_CR7 à! Cho cậu điểm 10 đó" - nó phì cười khi nhìn thấy dòng
comment của hắn. Nó nhắn tin đáp trả lại nhiệt tình. Thế là nó và hắn
quen nhau. Sau màn chào hỏi vô cùng ấn tượng đó, hắn cho nó nick yahoo.
Bắt đầu từ đó, nó và hắn nói chuyện nhiều hơn, thường xuyên hơn. Hắn
dần trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu trong thực đơn hàng ngày
của nó.
Nó - một con bé ngang bướng, chưa bao giờ chịu khuất phục trước ai. Chỉ
đến khi gặp hắn, nó mới thay đổi. Mỗi lần nó và hắn gặp nhau trên mạng
hay chỉ là nhắn tin qua điện thoại là mỗi lần hắn và nó cãi nhau. Không
hiểu sao ông trời khéo sắp đặt, đã sinh ra một người như nó lại tạo ra
hắn như để trêu ngươi. Hắn thích ngắm nhìn mưa rơi còn nó thấy mưa là
lại muốn đi dầm. Có lần hai đứa cãi nhau, nó lao mình đi trong mưa, ốm
tơi tả. Hắn đến thăm nó nhưng lại chẳng biết nhà. Cứ ngồi ở Vincom đợi
rồi lẳng lặng đi về…
Hạnh phúc của nó không phải là được hắn yêu, hạnh phúc của nó là khi được nhìn thấy hắn hạnh phúc dù không phải với nó...
Nó
và hắn quen nhau đã lâu, nó và hắn chỉ cách nhau có 5 km nhưng nó và
hắn lại chưa bao giờ gặp mặt. Nó tò mò muốn nhìn mặt hắn nhưng nó không
đủ tự tin. Nó không phải là một con bé xinh đẹp, nó không có đặc điểm
gì nổi bật, nó sợ nếu nó gặp hắn rồi, hắn sẽ không gặp lại nó nữa. Rồi
nó cũng có được quyết tâm. Nó gặp hắn. Hai đứa cùng nhau đi mua sách ở
Đinh Lễ và ra bờ Hồ ngắm cảnh. Lúc về, hắn nhắn cho nó một tin: "Cậu
thật ngốc nhưng cũng rất dễ thương”. Nó mỉm cười sung sướng, vậy là nó
đã thành công một nửa.
Những lần đi chơi sau, nó và hắn rủ nhau lên phủ Tây Hồ và vào công
viên Bách Thảo. Vẫn là những cuộc cãi vã, oánh nhau lên bờ xuống ruộng.
Nó trẻ con, hắn cũng trẻ con. Nó ghê gớm, hắn cũng chẳng vừa. Nhìn hai
đứa tý cái lại giận dỗi trông đến buồn cười. Dù sao thì hắn cũng quan
tâm tới nó lắm. Nó vẫn nhớ như in, mỗi lần sang đường, hắn như một
người khác. Hắn cầm tay nó, dắt đi. Nó cảm động. Về nhà cứ giơ tay lên
ngắm mãi.
Có chuyện gì nó cũng kể cho hắn nghe. Hắn dần dần chiếm được chỗ đứng
quan trọng trong lòng nó. Nó đi đâu, làm gì cũng nghĩ tới hắn, cũng
muốn có hắn đi cùng. Đêm nào mà không nhận được tin nhắn của hắn là y
như rằng đêm đó nó mất ngủ. Nó thích hắn từ lúc nào không biết. Nhưng
nếu chỉ là thích thôi thì thật đơn giản. Càng ngày nó càng nhận ra mình
không chỉ thích mà còn dành cho hắn một tình cảm sâu sắc hơn. Nó đã
nghĩ tới việc trốn chạy. Nó không muốn điều đó trở thành sự thật. Nó sợ
khi phải đối diện với hắn. Nó hạ quyết tâm sẽ không nhắn tin, gọi điện,
không gặp hắn nữa. Nhưng hôm nay hắn lại đến nhà nó. Hắn đến sửa máy
tính. Nó bối rối trước cái nhìn của hắn. Cảm giác thẹn thùng mà nó
không thể nào diễn tả được. Hắn cứ chằm chằm nhìn nó đến vô duyên. Nó
tức lắm nhưng chẳng làm gì được.
Chỉ cần được ở bên hắn nó sẽ chấp nhận chôn kín tình cảm này...
Từ
khi quen hắn, nó bắt đầu viết blog. Trong cái blog ấy, tình cảm nó dành
cho hắn được bày tỏ. Nó không nói hẳn ra nhưng nó biết chắc hắn hiểu.
Nó đợi chờ một lời phản kháng từ hắn. Nhưng hắn lại im lặng. Hắn không
cho nó câu trả lời. Nó thất vọng ghê gớm. Nó biết rằng trong trái tim
hắn, vẫn còn đó hình ảnh của cô bé nhiều tóc - người mà đã có lần hắn
cho nó xem ảnh. Nó lại nghĩ tới việc từ bỏ. Nó sợ nếu nó tiếp tục, hắn
sẽ rời xa nó. Nó sẽ không còn được gặp hắn nữa. Nó chấp nhận đi bên hắn
như một người bạn thân còn hơn mãi mãi mất hắn. Chỉ cần được ở bên hắn
nó sẽ chấp nhận chôn kín tình cảm này. Hạnh phúc của nó không phải là
được hắn yêu, hạnh phúc của nó là khi được nhìn thấy hắn hạnh phúc dù
không phải với nó. Nó từ bỏ để nó bắt đầu tiếp tục một tình bạn. Tạm
biệt nhé – rainxyz – tình yêu của tớ. Từ ngày mai chúng ta lại là những
người bạn như thủa nào.
Ngoài sân, trời đang mưa…
|