Cũng chiều mưa như thế này, lần đầu tiên anh nắm lấy tay em. Nhẹ nhàng, ấm áp và tràn đầy yêu thương...
Mùa mưa chưa đi qua nhưng anh đã đi khỏi đời em nhẹ như cơn mưa ngày
nào. Nước mắt em cũng như nước mắt anh lẫn vào từng giọt mưa... Và mưa
cuốn tình yêu ấy đi xa...
Anh giờ đây vẫn bên em, nhưng chỉ như một người bạn.
Anh quan tâm chăm sóc em. Nhưng anh đâu biết em nhớ hơi ấm anh đến dường nào.
Em ước, dù chỉ 1 lần thôi, em có thể cảm nhận được bàn tay dịu dàng của anh như ngày nào...
Một lần thôi...Rồi tình cảm chúng ta lại như những hạt bong bóng tan biến đi...
Em không biết thế nào mới là đúng. Anh quan tâm chăm sóc vì anh còn yêu
em, hay vì anh thấy mặc cảm tội lỗi vì anh còn quá nhiều thứ để quan
tâm và lo lắng hơn em.
Anh nói với em anh ra đi vì tương lai của em, em tin anh. Nhưng rồi anh
lại nói tình cảm anh dành cho em chi là sự lầm tưởng. Và anh chia tay
em vì lầm tưởng thật ư?... Liệu tình yêu bao lâu nay có thể lầm tưởng
không anh.
Em tưởng rằng mình đã không còn có thể khóc nữa. Nhưng mỗi lần nhìn mưa rơi, em lại thấy mắt mình nhòe đi.
Em đứng đó, nơi chúng mình từng đứng bên nhau nhưng giờ đây, chỉ còn mỗi em, cô đơn và lạnh lẽo...
Mùa mưa đến nhưng cũng sẽ qua đi. Kỷ niệm của 2 đứa mình dưới những cơn mưa đó có qua đi không anh?
Em biết mình không bao giờ có câu trả lời cho sự tan vỡ này, vì anh sẽ chẳng bao giờ nói với em...
Anh lúc nào cũng cứng đầu, cố chấp và luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ... Anh
tham vọng và luôn luôn muốn đạt được nhiều thứ... Em yêu anh vì điều
đó, rồi cũng chính điều đó làm chúng ta phải rời xa nhau...
Tình yêu thế nào mới là đúng và đủ đây anh?